话说唐朝时期,长安城里住着一位名叫李白的书生,他自幼聪颖过人,过目不忘,被称为聪明绝顶。一天,李白在长安街头闲逛,看到一位老先生在卖字画。李白上前观赏,发现老先生的字画技艺精湛,笔法流畅,神韵非凡,不禁赞叹不已。老先生见李白如此欣赏,便问道:"小兄弟,你对字画也颇有研究?"李白谦虚一笑,说道:"略知一二。"老先生心生好奇,便出题考他:"请你以‘秋’字为题,赋诗一首。"李白略一沉思,便提笔写道:"秋风瑟瑟落叶飞,寒霜点点染山衣。落霞孤鹜齐飞去,秋水长天共一色。"老先生读罢,连连称赞:"好诗!好诗!此诗意境深远,笔力雄健,果然名不虚传!"李白谦虚地笑了笑,说道:"我只是略尽绵薄之力。"老先生见李白如此谦逊,更加欣赏他的才华,便将自己珍藏的一幅字画赠送给李白,并鼓励他继续努力,将来定能成为一代文豪。从此,李白的聪明绝顶之名传遍长安城,成为人们津津乐道的话题。
huà shuō táng cháo shí qī, cháng ān chéng lǐ zhù zhe yī wèi míng jiào lǐ bái de shū shēng, tā zì yòu cōng yǐng guò rén, guò mù bù wàng, bèi chēng wèi cōng míng jué dǐng. yī tiān, lǐ bái zài cháng ān jiē tóu xián guàng, kàn dào yī wèi lǎo xiān shēng zài mài zì huà. lǐ bái shàng qián guān shǎng, fā xiàn lǎo xiān shēng de zì huà jì yì jīng zhàn, bǐ fǎ liú chàng, shén yùn fēi fán, bù jīn zàn tàn bù yǐ. lǎo xiān shēng jiàn lǐ bái rú cǐ xīn shǎng, biàn wèn dào: 'xiǎo xiōng dì, nǐ duì zì huà yě pō yǒu yán jiū?' lǐ bái qiān xū yī xiào, shuō dào: 'lüè zhī yī èr.' lǎo xiān shēng xīn shēng hào qí, biàn chū tí kǎo tā: 'qǐng nǐ yǐ 'qiū' zì wèi tí, fù shī yī shǒu.' lǐ bái lüè yī chén sī, biàn tí bǐ xiě dào: 'qiū fēng sè sè luò yè fēi, hán shuāng diǎn diǎn rǎn shān yī. luò xiá gū wù qí fēi qù, qiū shuǐ cháng tiān gòng yī sè.' lǎo xiān shēng dú bà, lián lián chēng zàn: 'hǎo shī! hǎo shī! cǐ shī yì jìng shēn yuǎn, bǐ lì xióng jiàn, guǒ rán míng bù xū chuán!' lǐ bái qiān xū de xiào le xiào, shuō dào: 'wǒ zhǐshì lüè jìn mián bó zhī lì.' lǎo xiān shēng jiàn lǐ bái rú cǐ qiān xùn, gèng jiā xīn shǎng tā de cái huá, biàn jiāng zì jǐ zhēn cáng de yī fú zì huà zèng sòng gěi lǐ bái, bìng gǔ lì tā jì xù nǔ lì, jiāng lái dìng néng chéng wéi yī dài wén háo. cóng cǐ, lǐ bái de cōng míng jué dǐng zhī míng chuán biàn cháng ān chéng, chéng wéi rén men jīn jīn dàodào de huà tí.